Cuộc  sống là một cuốn truyện dài, không phải người nào cũng có may mắn được  sống hạnh phúc, đi cả quãng đường dài với người mà mình thương yêu.
 Những  dòng chữ chan chứa tình yêu thương của cụ già 90 tuổi, khiến không ít  người xúc động bởi tình yêu bất diệt và trong sáng. Từng câu, từng chữ  là những lời nói chân thành từ con tim: "Nhớ cách đây chừng 50 năm em  nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên:  Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng  loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy.  Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Đinh nhấc chân bước,  định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh  đổ chúi xuống vì gió biển thổi”.
 Dù  ngã rẽ cuộc đời đưa hai người đi về hai hướng khác nhau, nhưng một ngày  đi hết một vòng trái đất họ đã dừng lại và tìm thấy hình ảnh ngày xưa  của nhau. Những tình cảm nồng nhiệt của ngày xưa được gói ghém vào một  góc trái tim để khi về nhà họ tìm đến nhau như một sự an ủi. Bức thư  tình chất chứa đầy tình cảm được một cụ ông 90 tuổi viết ở tương lai đã  nói lên điều đó.
 Sau đây, là nội dung bức thư tình chinh phục được trái tim nhiều người:
 “Anh  ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa. Mắt anh  mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như  đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu  để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em  đến ngoài ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một.
 Anh  vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã  nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của  anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.
 Sáng  nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là  bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!
 Nay  con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa,  các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy.  Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi  ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì  phải truyền một lọ đạm.
 Nhớ  cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em  thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn  em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà  nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra  biển. Đinh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá  cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.
 Nhận  được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng  quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế  này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn  thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá  kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.
 Anh  nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy  đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân  nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có  hai thằng cháu giữ chặt.
 Sắp  tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố  gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là  anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em  sinh nhật vui vẻ. Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn  em.
 Nhớ  hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em  cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất  tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương  cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.
 Em ngủ ngon không?
 Anh  chợp mắt từ chập tối, đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm.  Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống  đất, ông ngủ cả ngày lo gì.
 Thỉnh  thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên blog hồi ấy,  thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà blogger cũng không còn mấy ai  nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, blog là gì.  Chúng nó bây giờ chẳng có blog. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng  biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa,  điều khiển cả robot. Anh ngồi, robot nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội  đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu  nhau cũng nhờ robot làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ  cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ  nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì  miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: “Phem  phơi, phanh phớ phem phắm”. Thế mới bực!
 Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào. Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi. Anh đợi thư em.
 Mà nếu không gửi được thư thì bảo robot nó mang thư đến cho anh em nhé.
 Anh dừng bút.
 Thằng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.
 Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió”.
 
Những  tình cảm chân thành cùng trái tim yêu thương của cụ ông 90 tuổi khiến  người đọc không khỏi trầm trồ. Nhiều người khen ngợi cụ có trái tim yêu  thương nhiệt huyết của tuổi đôi mươi. Một tình yêu đẹp và không kém phần  thi vị.